Quyết định đưa mẹ chồng vào viện dưỡng lão không phải là một lựa chọn dễ dàng đối với nhiều người, đặc biệt khi phải cân nhắc giữa tình cảm gia đình và nhu cầu chăm sóc thực tế. Một trường hợp như vậy đã khiến người viết phải xem xét lại sự lựa chọn của mình và nhận ra rằng, hậu quả của quyết định đó không chỉ dừng lại ở việc chăm sóc mẹ chồng mà còn ảnh hưởng đến mối quan hệ với gia đình.

Người viết kể lại rằng mẹ chồng cô 76 tuổi đã sống cùng gia đình gần 6 năm sau khi bố chồng mất. Ban đầu, bà vẫn khỏe mạnh và có thể tự chăm sóc mình cũng như hỗ trợ gia đình. Tuy nhiên, trong 2 năm gần đây, sức khỏe và trí nhớ của bà bắt đầu giảm sút đáng kể. Bà trở nên lẫn, quên trước quên sau và đôi khi có hành động nguy hiểm. Mặc dù chồng người viết rất thương mẹ nhưng công việc bận rộn khiến anh không thể dành nhiều thời gian chăm sóc. Người viết, với trách nhiệm chăm sóc con nhỏ và công việc, cũng không thể lúc nào cũng có mặt để bên cạnh mẹ chồng.
Trước tình hình đó, người viết quyết định đưa mẹ chồng vào một trung tâm chăm sóc người già bán trú, với hy vọng ở đó có đội ngũ y tá, bác sĩ chuyên nghiệp và người trò chuyện để hỗ trợ tâm lý cho bà. Tuy nhiên, khi chia sẻ quyết định này với mẹ đẻ, người viết gặp phải sự phản đối mạnh mẽ. Mẹ đẻ của người viết coi việc đưa mẹ chồng vào viện dưỡng lão như việc “tống” người thân đi, và lo ngại rằng người viết sẽ bị con dâu đối xử tương tự trong tương lai.
Ngày đưa mẹ chồng vào trung tâm, mặc dù không phản đối trực tiếp, nhưng mắt bà dường như đã mất đi ánh sáng sự quan tâm và gần gũi. Hai tuần sau khi thăm bà, người viết nhận thấy sự thay đổi: mẹ chồng gầy hơn và có vẻ “ngoan” nhưng mất đi sự thân mật với người con. Khi người viết ra về, thay vì gọi “con ơi”, mẹ chồng lại gọi là “cô ơi”.
Mẹ đẻ người viết sau đó gọi điện, kể rằng tình trạng của mẹ chồng đã suy giảm cả về thể chất lẫn tâm lý do thiếu sự quan tâm từ người thân. Điều này khiến người viết bắt đầu đánh giá lại quyết định ban đầu của mình. Một tháng sau, trung tâm thông báo rằng mẹ chồng bị ngã và bị hoảng loạn. Khi người viết đến đón, trên đường về, bà đặt câu hỏi thấm đượm nỗi buồn: “Cô ơi, tôi có còn nhà không?”
Qua trải nghiệm này, người viết nhấn mạnh rằng có những tình huống đòi hỏi sự hỗ trợ y tế và chuyên nghiệp, nhưng đối với nhiều người lớn tuổi, đặc biệt là những người đã gắn bó sâu đậm với gia đình, cần thiết hơn cả là sự chăm sóc chuyên nghiệp, chính là tiếng gọi yêu thương hàng ngày và cái nhìn quan tâm từ người thân. Đôi khi, lý trí đã hướng ta đến một quyết định, nhưng trái tim mới là nơi giúp ta đo lường được giá trị thực sự của những quyết định đó.